Rất vui được chào đón bạn tham gia NARNIA 4ALL , mong rằng bạn sẽ có được những phút giây vui vẻ và thoải mái nhất

Wjn Xjtrumy Rhjndon
Rất vui được chào đón bạn tham gia NARNIA 4ALL , mong rằng bạn sẽ có được những phút giây vui vẻ và thoải mái nhất

Wjn Xjtrumy Rhjndon
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập

Share | 

 

 Những bước chân đầu tiên

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Những bước chân đầu tiên I_icon_minitimeFri Jan 07, 2011 5:42 pm

Wjn Xjtrumy Rhjndon
Lươn lẹo - Gian tà

๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑ (¯`•♥The High King♥•´¯) ๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑

Wjn Xjtrumy Rhjndon

๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑ (¯`•♥The High King♥•´¯) ๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑

https://narniavn.forumvi.com
Đẳng Cấp Đẳng Cấp : Admin
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 145
Join date Join date : 04/11/2010
Đến từ Đến từ : Nơi Phát Sinh Những Tội Ác Khủng Khiếp Nhất
Sở Thích : guitar finger style solo
Humor Humor : Lươn lẹo - Gian tà
Tự Sướng Tự Sướng : Oh ! Yeah ... Wjn Xjtrumy RHjndon tự hào ta đây đệ nhất Slyer
Medal Medal : Những bước chân đầu tiên Kms0111Những bước chân đầu tiên 1311Những bước chân đầu tiên Medal611Những bước chân đầu tiên Medal811Những bước chân đầu tiên Medal115Những bước chân đầu tiên Medal116Những bước chân đầu tiên Medal117Những bước chân đầu tiên Medal212Những bước chân đầu tiên Medal213Những bước chân đầu tiên 23011Những bước chân đầu tiên 23111Những bước chân đầu tiên 23211Những bước chân đầu tiên 23311Những bước chân đầu tiên 41811Những bước chân đầu tiên Death_11Những bước chân đầu tiên Medal011Những bước chân đầu tiên Medal012Những bước chân đầu tiên Medal013Những bước chân đầu tiên Medal014Những bước chân đầu tiên Medal015Những bước chân đầu tiên Reborn10Những bước chân đầu tiên Reborn11Những bước chân đầu tiên Reborn12Những bước chân đầu tiên Medal016Những bước chân đầu tiên Medal118Những bước chân đầu tiên Medal310

Bài gửiTiêu đề: Những bước chân đầu tiên

 
Những bước chân đầu tiên


Part 1 : Họ, đơn giản là không thích tôi.




~*~



Khi bước chân qua ngưỡng cửa ấy, tôi biết mình đã không còn có thể quay lại.





Tôi cố gắng níu kéo thời gian hết mức có thể bằng những bước chân chậm chạp, bỏ ngoài tai mọi lời nhắc vốn nhanh chân lên của Y.hyung (*). Dãy hành lang không quá rộng cũng không quá hẹp, đủ để khiến tôi bỗng thấy lạ lẫm với chính những tiếng chân của mình. Một vài tấm poster của những nghệ sĩ đã thành danh trong công ty dán ngay ngắn trên tường, những người mà từ sau lúc này, tôi có thể bắt đầu gọi bằng ba tiếng sunbaenim . Sẽ gượng gạo lắm đây, tôi thầm nghĩ. Đến cả những gì vốn tưởng đã quen thuộc lắm rồi, vậy mà khi gặp lại, sao cảm giác lại không còn như thế? Mọi thứ trước mắt thật xa lạ, hệt như những ngày đầu tiên trên đất nước kia. Mọi thứ tôi làm bỗng chốc trở nên quá gượng ép và kì cục.

…là không quen ...


- Chờ chút, họ sẽ đến ngay bây giờ đây! – Y.hyung xoay qua bảo tôi.
Y. hyung dẫn tôi vào một căn phòng lớn bốn mặt tường ốp kính, sàn lắp gỗ và ở góc phòng đặt nguyên một dàn âm thanh. Tôi mở to mắt nhìn chằm chằm, những xa lạ ban nãy dường như đang tan dần ra. Thay vào đó, là cảm giác ngạc nhiên xen lẫn vui sướng vội ào đến, như thể vừa nhìn thấy người bạn thân thiết đã lâu, nay bỗng chốc vô tình bắt gặp trên đường phố.
Giống hệt như trong tưởng tượng của tôi về một dàn âm thanh mơ ước. Từ nước sơn cho đến lớp vải bọc đều là màu đen thẫm. Lớp thành bằng gỗ rất dày cho hiệu quả giảm rung cao. Nếu tôi nhớ không nhầm, đây có lẽ là dạng loa trung, âm thanh được tái hiện tương đối đầy đủ và ổn định. Với người mới tập tành chơi nhạc như tôi, không còn gì có thể mong hơn thế này nữa.


Cạch.

- Ah, các cậu đây rồi!

Bất giác, một cảm giác nặng nề lặng lẽ khẽ lướt qua tâm trí. Tôi nghe nhiều tiếng bước chân và những giọng nói lạ lẫm tràn qua trí óc, kéo mọi giác quan rời khỏi niềm vui thú ban nãy. Tôi chần chừ, mặc cho những câu hỏi đang lớn dần trong lòng. Cảm giác như ngày đầu tiên đứng trên bục giảng và chờ đợi người giáo viên xa lạ bên cạnh giới thiệu tên mình, tôi trở lại làm đứa trẻ ở cái tuổi mười hai.

- Yoochun, mau qua đây! - tiếng Y.hyung vang lên - Xin giới thiệu với các cậu, đây là Park Yoochun, thành viên mới của Dong Bang Shin Ki.

Trước mắt là hình ảnh một nhóm bốn người có lẽ cũng đang trong độ tuổi đến trường trung học, ăn mặc đơn giản, có phần hơi quê mùa và có cái nhìn chằm chằm không dứt. Chúng tôi trao nhau cái nhìn xa lạ, không khí trước mắt hình như ngày một trong suốt hơn. Một lời chào len lỏi trong cổ họng, chừng như từ chối được thốt ra. Đứng gần Y.hyung hơn cả là một cậu trai trông cao ráo với mái tóc chỉa chỉa màu nâu sáng. Cái nhìn không hoàn toàn dứt khoát, và sửng sốt vẫn còn đọng nguyên đâu đó nơi khoé mắt.

- Từ giờ trở đi, cậu ấy sẽ chính thức là thành viên của nhóm, thành viên thứ 5. – Y.hyung nhấn mạnh - Như các cậu biết rồi đấy, Yoochun sống ở nước ngoài từ lúc nhỏ, bây giờ mới quay lại Hàn Quốc nên hẳn sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Bên cạnh đó, cậu ấy cũng là thực tập sinh mới nhất của công ty và tương lai sẽ là một phần của Dong Bang Shin Ki. Cho nên tôi mong các cậu đều sẵn sằng giúp đỡ cậu ấy về mọi mặt. Vẫn là những chuyện mà thực tập sinh đã phải trải cả trăm lần thôi, cũng không có gì quá khó khăn chứ?


Tôi im lặng chờ đợi. Phía bên trái cậu trai cao ráo ấy là một cậu chàng có khuôn mặt bầu bĩnh hết sức trẻ con. Đôi mắt mở to ngước nhìn tôi chăm chú, chừng như đang cố gắng thu hết mọi chi tiết có thể về một thằng tôi. Còn cậu trai phía bên phải kia, tôi mắt tròn mắt dẹt, mãi rồi mới ngờ ngợ được ra đấy là con trai. Mái tóc đen dài ngang vang và đường nét khuôn mặt quá đỗi nữ tính. Kiểu người như cậu ta ấy, mấy ngày trước lúc lang thang trên phố, tôi cũng đã bắt gặp không ít, trong lòng cảm thấy vô cùng thắc mắc: con trai Hàn Quốc bây giờ đang chuộng trang điểm kiểu này à? Nhưng mà tôi đoán chắc chỉ là một bộ phận thôi. Bởi cậu trai đứng sau cùng cả nhóm ấy lại mang đậm nét nam tính điển hình, dẫu cho vẫn còn quá trẻ con.


- Hyung!

Cuối cùng, một trong số bốn người cũng đã lên tiếng.

- Chẳng phải là chỉ còn 6 tháng nữa sẽ chính thức ra mắt hay sao?

- Đúng vậy! – Y.hyung hỏi lại.

- …

6 tháng. Vâng, tôi không phải là không biết.


- Là chỉ còn 6 tháng đấy, hyung! Hyung thật sự nghĩ chừng ấy đủ cho cậu ta hòan thành tất cả những bài tập của một thực tập sinh bốn năm năm hay sao?

- Là quyết định của công ty, Yunho. Tôi nghĩ các cậu nên bắt đầu tập luyện luôn cho Yoochun đi thì hơn.

Vậy ra tên cậu ta là Yunho.

- Hyung, chẳng phải là đã lên hết kế họach rồi sao? - Cậu ta vẫn gằn tiếng mà hỏi. Cái nhìn đã trở nên dứt khóat hơn trước rất nhiều và không ngần ngại nhìn thẳng vào Y.hyung.

- Rất tiếc Yunho, đây là quyết định cuối cùng rồi!

Tôi có thể hiểu chuyện gì đang diễn ra. Bản thân lại tuyệt đối không muốn trở thành kẻ đáng ghét ngay từ ấn tượng đầu tiên. Nhưng mà làm thế nào bây giờ?

Họ nhìn tôi, đáy mắt chứa đầy câu hỏi. Một thoáng, còn long lên sự giận dữ không lời. Tôi như thấy mình chơ vơ giữa đại dương rền tiếng sóng lớn, chỉ còn biết bất lực chờ đợi giông tố ào đến mà không còn cách nào quay trở lại vào bờ. Không khí xung quanh họ đông đặc như một thứ băng tảng lạnh lẽo bất khả xâm phạm. Cơ thể cũng vì thế mà tự nhiên cơ cứng lại.
Không ngờ mấy cặp mắt lúc nãy còn sáng trong là thế, giờ đã tối sầm cả lại mà xoáy sâu vào tôi.


Họ không thích tôi.
Thiết nghĩ lúc ấy, Yunho đã truyền tới tâm trí tôi ý nghĩ điên tiết này qua đôi mắt hạt dưa nhỏ xíu..

- Tôi nhắc lại một lần nữa: đây là quyết định cuối cùng của công ty. – Y.hyung cuối cùng cũng phải to tiếng lên một chút - Các cậu tốt nhất là nên bảo nhau mà làm đi. Thấy rồi đấy, chỉ còn 6 tháng nữa thôi.

Y.hyung nói vậy rồi bỏ rơi tôi bước ra ngoài.


Còn lại một mình với bốn người ấy, tôi chẳng biết phải làm gì hơn ngoài việc chuyển sang cái nhìn dọi thẳng xuống đất rồi giữ nguyên nó. Có cảm giác, chỉ cần ngẩng lên thôi, một làn sóng rất lớn sẽ lập tức ào đến và khiến khắp mình mẩy tôi ướt sũng. Mà đấy mới chỉ là một đợt. Sẽ còn nữa, còn tiếp. Sẽ vồ vập, tới tấp. Chừng nào tôi còn đứng đây.

Coi bộ cũng đến lúc phải lên tiếng rồi nhỉ?

Tôi nhẹ nhàng ngẩng lên.
Bốn cặp mắt vẫn nguyên lấy một vị trí từ ban nãy.

- Ừm, xin chào! - Tôi húng hắng lấy vớt vát chút tự tin còn sót lại - Tôi là Park Yoochun. Từ nay về sau, mong được mọi người giúp đỡ. Sunbaenim ...

Tôi cúi gập người đầy kính cẩn. Và chờ đợi.
Nhưng đáp lại, chỉ là một lời không hơn không kém.


- Chúng tôi đã đủ người rồi.

- ...

?

Tôi cứng họng. Ngẩng lên.


Chỉ thấy cả bốn người bọn họ quay lưng bỏ đi. Hình ảnh những đôi vai khẽ rung lên, so so lại với nhau nhanh chóng lướt qua mắt tôi rồi dừng lại ở nơi ngưỡng cửa ra vào.



Thóang thấy sống mũi cay cay.

Đến tận sau này, nhiều khi nghĩ lại, cảm giác lúc ấy vẫn chẳng hề thay đổi. Cơ thể như hóa đá và nước mắt cứ chực trào ra. Tôi lặng lẽ khóc một mình. Căn phòng tòan kính chỉ độc lấy một hình ảnh méo mó và xấu xí thậm tệ của một thằng tôi khác. Thằng tôi đang khóc, hay là đang ăn vạ? Cứ như thể đứa trẻ khóc đòi người ta chơi cùng.

Thật hết sức trẻ con!


...

Tôi ngồi dậy, ngó mình trong gương. Đưa tay quệt ngang mắt, tôi cứ không ngừng tự hỏi rốt cuộc mình ở đây làm cái quái gì nhỉ. Có ai cần tôi đâu. Họ thậm chí còn ghét mình.

Cũng như nhau cả thôi. Ở đâu mà chả vậy.

Chẳng ai cần một thằng nhóc mười tám tuổi tên Park Yoochun này cả.
- How sad! ... Tôi cười.



~*~
to be continued




(*) : tên người quản lý của DBSK, nhân vật chỉ mang tính chất phụ họa, hòan tòan do tác giả sáng tạo ra.


Những bước chân đầu tiên I_icon_minitimeFri Jan 07, 2011 5:44 pm

Wjn Xjtrumy Rhjndon
Lươn lẹo - Gian tà

๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑ (¯`•♥The High King♥•´¯) ๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑

Wjn Xjtrumy Rhjndon

๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑ (¯`•♥The High King♥•´¯) ๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑

https://narniavn.forumvi.com
Đẳng Cấp Đẳng Cấp : Admin
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 145
Join date Join date : 04/11/2010
Đến từ Đến từ : Nơi Phát Sinh Những Tội Ác Khủng Khiếp Nhất
Sở Thích : guitar finger style solo
Humor Humor : Lươn lẹo - Gian tà
Tự Sướng Tự Sướng : Oh ! Yeah ... Wjn Xjtrumy RHjndon tự hào ta đây đệ nhất Slyer
Medal Medal : Những bước chân đầu tiên Kms0111Những bước chân đầu tiên 1311Những bước chân đầu tiên Medal611Những bước chân đầu tiên Medal811Những bước chân đầu tiên Medal115Những bước chân đầu tiên Medal116Những bước chân đầu tiên Medal117Những bước chân đầu tiên Medal212Những bước chân đầu tiên Medal213Những bước chân đầu tiên 23011Những bước chân đầu tiên 23111Những bước chân đầu tiên 23211Những bước chân đầu tiên 23311Những bước chân đầu tiên 41811Những bước chân đầu tiên Death_11Những bước chân đầu tiên Medal011Những bước chân đầu tiên Medal012Những bước chân đầu tiên Medal013Những bước chân đầu tiên Medal014Những bước chân đầu tiên Medal015Những bước chân đầu tiên Reborn10Những bước chân đầu tiên Reborn11Những bước chân đầu tiên Reborn12Những bước chân đầu tiên Medal016Những bước chân đầu tiên Medal118Những bước chân đầu tiên Medal310

Bài gửiTiêu đề: Re: Những bước chân đầu tiên

 
Part2: Roommate


Khóc chán chê rồi tôi cũng lăn ra ngủ. Đến lúc tỉnh dậy, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là bộ mặt cau có của Y.hyung.

- Còn không mau dậy đi?! … Nhanh lên, tôi dẫn cậu đến chỗ ở.

- Là ở đâu ạ? – tôi luống cuống đứng lên, phủi phủi quần áo.

- Còn ở đâu nữa ngoài ký túc của công ty?

- À à , vâng .

Tôi lúng túng bước theo tấm lưng áo trước mắt. Đã không thể quay lại được nữa rồi phải không Yoochun? Dãy hành lang lạnh lẽo với những tấm poster ban nãy lướt trở lại trước mắt. Bên ngoài, trời đã tối từ lúc nào không hay.

Chúng tôi bước ra khỏi toà nhà, men theo những cột đèn dựng hai bên lối đi để đến khu ký túc phía bên kia một sân cỏ khá rộng. Ngước mắt, cơ man nào những ô cửa sáng đèn rộn rã phát ra âm thanh.
Bất giác, làm tôi muốn co mình lại.

Y.hyung đẩy tấm kính cửa nặng nề vào phía trong, mở ra cuộc sống thực tập sinh trước mặt tôi. Hành lang nhộn nhạo những thanh niên đi lại, đuổi bắt, cáu kỉnh, tươi cười, đùa nghịch, … trong bộ dạng quần đùi áo may ô. Âm thanh hỗn độn một tổ hợp của những giọng nói khác nhau. Nếu là tôi lúc ấy thì hoàn toàn không thể phân biệt nổi giọng vùng nào, người ở đâu. Chỉ chớp mắt, tôi đã bắt gặp muôn vàn khuôn mặt khác nhau, mà xét cho cùng, cũng đều là người lạ. Một vài trong số họ dừng lại, quay ra nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn tò mò. Dĩ nhiên là còn có cả săm soi, đánh giá … nữa.

Tôi chỉ cắm cúi bước đi. Cảm giác khó chịu, bức bối ngày càng lớn dần trong cơ thể.




- Đây rồi. 203.

Cuối cùng Y. hyung cũng lên tiếng, kéo tôi ra khỏi trạng thái vừa rồi. Bây giờ thì tôi lại hồi hộp. Mắt nơm nớp ngó vào cánh cửa trước mắt từ phía sau vai của Y.hyung.

- Kim Junsu, bạn cùng phòng mới của cậu đây.

Ồ ~
Nếu sớm biết thế này...

Cậu nhóc có khuôn mặt bầu bĩnh ấy hóa ra tên Kim Junsu.

- Xin chào! – Tôi cố rành mạch nhất có thể.

Cậu ta cau mày, trao tôi cái nhìn dửng dưng rất trẻ con. Có vẻ như định bụng cứ ngồi lì ra đấy, nếu không thấy Y.hyung nói gì.

- Còn ngồi đó làm gì nữa?!

Cậu ta đứng lên một cách khó khăn. Chúng tôi trao nhau vài lời cũng như thủ tục chào hỏi xã giao cần có. Ngay khi Y.hyung biến mất sau cánh cửa màu trắng, cả hai lại trở về không khí lúc đầu. Tôi xoay lưng lại phía Junsu, cố gắng nén mọi cảm xúc xuống mức thấp nhất có thể bằng công việc dỡ, sắp xếp đồ đạc. Tôi có thể cảm thấy ánh nhìn cậu ấy xoáy vào lưng tôi.
Cảm giác khó chịu nơi lồng ngực đang ngày càng lớn dần.

Cạch. Cửa bật mở.

- Junsu, mau xuống …

Tôi vừa quay lại thì đã thấy dứt tiếng. Khuôn mặt với rất nhiều nét nữ tính ấy hiện ra nơi ngưỡng cửa. Tôi lẳng lặng cúi đầu. Cậu ấy gật nhẹ. Ngay đến cả động tác ấy cũng nhang nhác kiểu con gái, không khỏi làm tôi thóang rùng mình.

- Junsu, xuống ăn cơm thôi!

Giọng nói trầm trầm rất ấn tượng. Trong một thóang làm tôi ngẩn cả người.

- Em ra ngay đây hyung!

Junsu vội đứng lên, đi như lướt ra đến cửa. Bất chợt, cậu trai nơi ngưỡng cửa quay qua tôi.

- Tôi là Kim JaeJoong. Cậu, tên gì nhỉ?

- Yoochun. Park Yoochun.

- À ờ, Yoo.. Yoochun. Y.hyung bảo cậu xuống nhà ăn tối đi!

Nói rồi, hai người bọn họ biến mất. Gì ấy nhỉ? ... à, JaeJoong. Giọng cậu ta nhất định hát rất hay.

Còn lại một mình, tôi tự cho phép bản thân thả lỏng đôi chút. Dù sao cũng đã ra mắt rồi.
Tôi thả mình xuống giường, tìm kiếm sự yên bình trong chốc lát. Trần nhà màu kem trông có vẻ đã cũ. Máy điều hoà gần đấy thì bụi bám dầy kinh khủng. Chút nữa có thời gian, tôi sẽ lau dọn qua. Y.hyung có nói: nó đã cũ lắm rồi, căn phòng này ấy. Nó là căn phòng cho không biết bao thế hệ thực tập sinh của công ty. Chuyện gì của họ cũng đã từng chứng kiến, dạng người nào cũng đã từng gặp qua. Đối với những nhân viên lâu năm như hyung, có lẽ nó là một cái gì đấy còn hơn cả một phòng ký túc.


...
Lại nhắc đến, có những thứ tưởng chừng như đã ngủ yên rồi lại vụt xuất hiện trở lại. Tôi nhắm mắt, cố xua khỏi đầu những hình ảnh ấy. Gượng gạo ngồi dậy, tôi ép mình ra khỏi phòng.


~*~



Ồn ào và náo loạn.
Phòng ăn ở đây cũng không khác gì ở trường bên đó. Cả cái bầu không khí chồng chất những mùi vị không dễ chịu là mấy; những dãy bàn ghế tróc vảy sơn xô đẩy nhau lộn xộn; chồng khay ăn bẩn thỉu xếp cao vút tựa vào góc tường … Tất cả tất cả nhanh chóng gợi lên cảm giác gờn gợn nơi cuống họng. Cơn buồn nôn chầm chậm dâng lên, đẩy tôi vào choáng váng giây lát ngay trên ngưỡng cửa đang đứng.

“ Này, cẩn thận chút đi chứ!”

…?
Tôi thấy đầu mình quay mòng mòng. Lấy lại được thăng bằng, bèn bối rối quay lại ngay. Hình như tôi vừa va phải người ta, nhưng trước mắt thì lại chẳng thấy ai cả. Tôi ngạc nhiên nhìn quanh quất, bỗng chốc thấy lạc lõng lạ lùng giữa dòng người đang đổ dần vào phòng qua cửa chính.

Cảm thấy không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa, tôi bước vội ra ngoài. Mớ âm thanh ầm ĩ, hỗn độn ấy chốc rồi cũng bị bỏ lại phía sau lưng.Và mặc dù cho cái bao tử đang biểu tình rầm rộ bên trong cơ thể, tôi vẫn không thể cho phép mình quay trở lại nơi đó thêm một lần nữa.
Nên về phòng thì hơn.

… khó thở …
Tôi vốn không quen chỗ đông người.


.
Khi tôi tỉnh giấc thì đã thấy Junsu ngồi trong phòng không biết tự lúc nào. Bộ dạng hết sức chăm chú, hình như cậu ta đang đọc hay viết một cái gì đó. Lưng tựa vào thành giường thoải mái và giữ tiếng chỉ đủ mình mình nghe. Đoạn, Junsu khẽ đưa tay hất nhẹ tóc mái, oằn người cúi xuống mặt sàn rồi cong lưng lên mà cắm cúi viết viết.

Thiết nghĩ, tôi cứ nằm thêm tí nữa vẫn hơn.

“Ọt! ~”
Aish, cái bụng chết tiệt!

Junsu quay lại nhìn tôi, vẫn là đôi mắt dửng dưng lúc đầu ấy.
Rất nhanh thôi, rồi cậu ấy lại cúi xuống.
Tôi lặng lẽ ngồi dậy, tìm đường ra cửa chính.

- Đã quá 9h30 rồi, không thể ra ngoài nữa đâu.

Tôi khựng lại.
Junsu vẫn không có dấu hiệu gì là vừa thay đổi tư thế. Tờ giấy trên mặt đất giờ đã kín chữ.

- Là sao? – Tôi thắc mắc.

- 9h30 là giờ giới nghiêm ở đây.Làm gì thì làm, quá giờ là bị phạt chẳng chơi đâu!

- …Ra vậy.

Tôi tần ngần nhìn ra dãy hành lang dài chìm trong ánh đèn neon trắng lạnh lẽo. Bên trong những bức tường, chỉ còn âm vang nho nhỏ của tiếng nói chuyện qua lại trầm ngâm.

Tôi đi lướt qua Junsu, vô tình, để bản thân bị cuốn hút vào tờ giấy nọ ép dưới tay cậu ấy. Rõ rồi, là đang viết nhạc đây. Tôi nhận ra những khuôn nhạc quen thuộc. Những nốt nhạc, rồi dấu lặng, dấu giáng … xen kẽ nhau trên năm dòng kẻ một cách lộn xộn. Những đường chì gạch xoá lằng nhằng. Junsu dường như đang cố sắp xếp lại một ô nhạc ở phía dưới, miệng khe khẽ thẩm âm lại nhiều lần.

Bất giác, tôi chợt nhớ lại lời kể của Y.hyung.
Rằng Junsu là thực tập sinh lâu năm nhất trong số tôi và ba người kia. Cậu ấy được chọn vào công ti ngay từ những ngày đầu tiên của cấp học thứ hai trong đời. Rằng Junsu ấy, dù là hát hay nhảy đều rất xuất sắc. Ngoại hình thì dễ thương, trong tương lai chắc chắn sẽ rất thu hút. Chung qui là đáp ứng được mọi yêu cầu của lãnh đạo công ti và hội đủ mọi yếu tố cần có ở một ngôi sao tương lai.
Rằng Junsu này, có lẽ là một dạng thiên tài hiếm có.

Tôi ngồi tựa vào thành giường, không giấu nổi tò mò nhìn chằm chằm vào cậu ấy. Giọng nghe qua thì có vẻ là khá cao, chắc cậu ta sẽ đảm nhận tốt những nốt không thấp một tí nào. Còn kĩ thuật nhảy thì tôi vẫn chưa được nhìn qua, nhưng trắng bóc thế kia thì …
Lại nhắc đến chuyện hát, phải công nhận là cái cậu Jaejoong ấy có chất giọng lạ thật. Một người trông giống con gái đủ đường như vậy, thật không ngờ lại có thể thốt ra âm vực trầm nam tính đến đáng ngạc nhiên. Y.hyung cũng từng bảo qua là Jaejoong ấy tương lai sẽ đảm nhận vai trò giọng ca chính của nhóm. Nhưng mà quả thực, tôi vẫn chưa thể tưởng tượng ra được khuôn mặt nữ tính ấy thì sẽ hát hò nên cơm nên cháo thế nào đây?!

Ép cái bụng ọp ẹp vào, tôi cố dỗ mình vào giấc ngủ. Không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng điều hào ru ru chạy và tiếng bút xoẹt trên giấy. Junsu vẫn không có ý định muốn dừng lại. Thi thoảng giọng cậu ấy lại khẽ vang lên, nhịp nhịp theo mái đầu nhấp nhô lên xuống cùng với nhịp nhạc.

Bất giác, những nốt nhạc của cậu ấy khẽ lướt qua trí óc tôi. Có lẽ là một bản nhạc nhẹ, có tiết tấu chậm rãi. Nó mơ hồ chảy thành giai điệu trong tôi. Có chút gì đó, vừa buồn, vừa sáng, hệt như một dòng chảy vô hình nhẹ nhàng len lỏi từng chút một vào cơ thể.

… tinh khôi …


Cơ hồ, tôi nhận ra con đường ấy dài và rộng đến nhường nào.

Một giấc ngủ nhạc nhẹ, tiết tấu chậm.





End part 2.[/center][/center]


Những bước chân đầu tiên I_icon_minitimeSun Jan 09, 2011 6:01 pm

Wjn Xjtrumy Rhjndon
Lươn lẹo - Gian tà

๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑ (¯`•♥The High King♥•´¯) ๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑

Wjn Xjtrumy Rhjndon

๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑ (¯`•♥The High King♥•´¯) ๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑

https://narniavn.forumvi.com
Đẳng Cấp Đẳng Cấp : Admin
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 145
Join date Join date : 04/11/2010
Đến từ Đến từ : Nơi Phát Sinh Những Tội Ác Khủng Khiếp Nhất
Sở Thích : guitar finger style solo
Humor Humor : Lươn lẹo - Gian tà
Tự Sướng Tự Sướng : Oh ! Yeah ... Wjn Xjtrumy RHjndon tự hào ta đây đệ nhất Slyer
Medal Medal : Những bước chân đầu tiên Kms0111Những bước chân đầu tiên 1311Những bước chân đầu tiên Medal611Những bước chân đầu tiên Medal811Những bước chân đầu tiên Medal115Những bước chân đầu tiên Medal116Những bước chân đầu tiên Medal117Những bước chân đầu tiên Medal212Những bước chân đầu tiên Medal213Những bước chân đầu tiên 23011Những bước chân đầu tiên 23111Những bước chân đầu tiên 23211Những bước chân đầu tiên 23311Những bước chân đầu tiên 41811Những bước chân đầu tiên Death_11Những bước chân đầu tiên Medal011Những bước chân đầu tiên Medal012Những bước chân đầu tiên Medal013Những bước chân đầu tiên Medal014Những bước chân đầu tiên Medal015Những bước chân đầu tiên Reborn10Những bước chân đầu tiên Reborn11Những bước chân đầu tiên Reborn12Những bước chân đầu tiên Medal016Những bước chân đầu tiên Medal118Những bước chân đầu tiên Medal310

Bài gửiTiêu đề: Re: Những bước chân đầu tiên

 
Part 3: No regrets


~*~


Hình như, tôi vẫn chưa hiểu vấn đề của mình một cách chu đáo cho lắm.



“Sai rồi. Cậu mau làm lại đi!”

Yunho gắt lên, nhìn tôi bằng ánh mắt đã hết mức chán nản và bực bội. Đã quá giờ cơm tối, vậy mà vẫn chưa đâu vào đâu. Không khí trong căn phòng căng lên bởi cảm giác mệt mỏi kéo dài từ lúc bắt đầu giữa hai chúng tôi. Vấn đề chính là ở chỗ, tôi không thể nắm bắt được cách di chuyển chính xác của động tác nhảy ở đoạn hai. Dường như cả cơ thể không còn đủ sức để tiếp tục nữa, tay và chân không còn nghe lời tôi, hay là Yunho.

“Vẫn không phải! … Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì cậu mới hiểu đây? Đưa tay ra rồi chân cũng phải đá lên ngay. Chỗ đó là một nhịp kép đấy. Cậu phải nghe nhạc đi chứ?! “

Tôi gật vội rồi làm lại.
Nhưng vẫn không phải, vẫn không phải như thế. Mắt chừng như đang hoa lên. Tại sao vẫn không phải? Tại sao? Tôi cho mình một cơ hội nữa. Lần này nhạc được vặn hết cỡ có thể. Tiếng trống phát ra từ dàn loa đập rõ đến từng nhịp như bổ vào tai. Đầu tôi gần như muốn nổ tung. Nhưng tay vẫn cố đẩy ra phía trước.

“ Yoochun, còn chờ gì nữa?” - Yunho thốt lên.


Nhưng cuối cùng, tôi lại lỡ nhịp ấy một lần nữa.



Mệt quá! …

Tôi ngó đăm đăm cái trần phòng vệ sinh bằng thạch cao. Cái màu trắng gia giả trống hoắc và lạnh lẽo phủ lên bề mặt. Cơ thể rã rời đến từng đoạn gân cốt phía bên trong. Cảm giác nặng nề đè chặt lấy tứ chi và mí mắt. Tôi khép cái nhìn lại, vẫn còn thấy tai lùng bùng trong bài nhạc ầm ĩ ban nãy. Mớ âm thanh hỗn độn cùng với bầu không khí đậm đặc đến khó thở.

Chết tiệt! Tại sao vẫn không phải? Tại sao? Park Yoochun chết tiệt!


Cộc cộc.
???
- Yoochun, mau ra ăn cơm đi!

Tôi giật mình, nuốt vội cơn nghẹn ngào vào trong. Là giọng Yunho.

- Ờ ừm, cậu … cứ ăn trước đi.

- Cậu còn định trốn trong đấy đến bao giờ?

- … Không phải việc của cậu. Cứ đi ăn trước đi! – Tôi cứng giọng.

Tiếng đế giày xoay nhẹ trên sàn nhà. Âm thanh của bước chân dội lại ngày một kéo dài thêm khoảng cách. Tôi chờ đợi.

Cạch.
Yên tĩnh cuối cùng cũng được trả lại cho tôi.

… Bất giác, cảm thấy như trở lại trong tấm chăn trùm kín cơ thể đêm nào, cắn chặt răng để không bật ra một tiếng thổn thức dù là nhỏ nhất.
Tôi nằm nghe tiếng giày đế cứng nhịp bước trong âm thanh bị kéo lê của chiếc vali.



.
Yunho quả thực nhảy rất đẹp.
Cái cách mà cậu ấy điều khiển toàn bộ cơ thể mình theo điệu nhạc thật khiến tôi không thể dứt mắt ra. Rất cuốn hút. Từng cử động, dù là nhỏ nhất, cũng như hết thảy sức lực mà cậu ấy dồn vào. Cậu ấy nắm bắt động tác rất tốt, chỉ cần nhìn qua lần đầu tiên đã có thể di chuyển những bước cơ bản nhất. Yunho thể hiện nhuẫn nhuyễn mọi động tác một cách đáng kinh ngạc, và rất tự nhiên, như thể cậu ấy đã biết chúng từ lâu lắm rồi.

Yunho cho tôi cảm giác … cậu ấy sinh ra là để nhảy.


~*~


“ Nào, chúng ta làm lại nhé!”

Yunho đưa tay quệt ngang vầng trán ướt đẫm quay lại nhìn tôi. Gương mặt với những đường nét của tuổi thiếu niên vẫn còn chưa phát triển hết, nhưng cái nhìn thẳng từ buổi đầu tiên gặp nhau ấy đã sớm ánh lên vẻ trưởng thành. Có khi nào vì thế, mà vị trí trưởng nhóm đã thuộc về cậu ấy không nhỉ?

“Xoay cẩn thận. Đừng đưa chân quá rộng, cậu sẽ mất thăng bằng đấy.”

Hình ảnh Yunho say mê cùng với điệu nhảy và âm nhạc trở đi trở lại trong não, bất giác, dồn lên trong tôi một ngọn sóng vô hình mà mạnh mẽ đến không tưởng.


~*~

Tối đó, một giai điệu hết sức mới mẻ chợt nảy ra trong bữa cơm tối. Vội vã bỏ dở bát đũa, tôi nhanh chóng quay trở lại phòng. Junsu tối nay không ở đây, khép cánh cửa lại sau lưng, tôi có lại thế giới cho riêng mình. Một thế giới mà chỉ còn có tôi và âm nhạc.

Cộc. “Yoochun?”

Giọng ai nghe như của Yunho.

“Cậu ở trong đấy à, tôi có thể vào chút được không?”

Thật tình, tôi không mong muốn sự có mặt của cậu ta lúc này một tí nào cả. Trong lòng chỉ muốn buột ra câu từ chối. Nhưng thế nào rồi lại đứng lên mở cửa.

“Cậu đang làm gì vậy?”

Yunho nhẹ nhàng lướt qua tôi, mái tóc ướt sũng với khăn bông vắt ngang vai. Mùi dầu gội đầu hương gỗ thoảng nhẹ như không qua cánh mũi. Trán tôi cũng tự nhiên dãn ra trong vô thức.

“Ồ, đang sáng tác sao?”

… Không…


Tôi lao về phía Yunho, giành lại đống giấy tờ trên hai bàn tay thấm nước ấy.

cứ như thể tôi vừa chạm phải một thứ thô ráp và khô cứng đến kì lạ.



Tôi bối rối ôm gọn tất cả vào lồng ngực.

Không khí im lặng bao trùm nặng nề hơn bao giờ hết. Tôi ước là mình đã chưa từng quyết định mở cửa.


“Yoochun, cậu biết gì không …

Giọng của Yunho ngày một trầm hơn.

“… chúng tôi vốn vẫn nghĩ sẽ debut với đội hình bốn người. Bốn chúng tôi vẫn luôn cùng nhau chờ đợi và chia sẻ một niềm tin mạnh mẽ vào tương lai của một nhóm nhạc bốn thành viên nào đó sẽ thành công rực rỡ … Nhưng chúng tôi vốn vẫn không thể ngờ, cậu cuối cùng … lại xuất hiện.”

Mọi thứ thực ra đã bắt đầu với những ý nghĩ của sự trốn chạy, cảm giác cô độc,buồn bã và mệt mỏi trong chính căn nhà của mình.

“Tôi đã không giấu nổi sự tức giận và nỗi thất vọng. Cứ như thể bấy lâu nay, chúng tôi vẫn đang bị lừa dối vậy. Cậu hiểu không? Chuyện này … thật sự khó khăn, theo một cách nào đó …”

Với tôi, cũng theo một nghĩa nào đó, quay trở lại mảnh đất nơi mình sinh ra và lớn lên này thật sự là một quyết định đầy khó khăn.

“Tôi hiểu rồi.”

Phải, sao tôi lại có thể không hiểu được điều mà cậu đang cố nói chứ?

Tôi… xin rút lui là được chứ gì?”

Tức thì Yunho nghiêm mặt nhìn thẳng vào tôi.

“Cậu nói cái gì? … Rút lui?”

“Không phải sao? Chỉ cần tôi rút lui là mọi chuyện đều được giải quyết. Mấy người cũng không cần phải tiếp tục lo lắng và khó chịu đến thế. … Có thể vui vẻ mà debut như ý nguyện.”

“Cậu thật sự nghĩ mọi việc sẽ được giải quyết sao?”

“…”

“Cậu … Điều mà tôi đang cố gắng nói, ấy là tôi muốn được quan sát cậu. Tôi muốn được hiểu xem rốt cuộc tài năng của cậu là gì mà lại được kì vọng đến vậy. Tôi muốn được nhìn thấy tương lai của chúng ta cùng với cậu, thật ra … có thể đi đến đâu.”

…Thật sao?


Yunho khẽ gật đầu. Đôi mắt màu nâu ấm áp vẫn một mực nhìn thẳng tới tôi. Cậu ấy lúc này thật sự cho người ta cái cảm giác vững vàng, lan toả thật chậm, thật khẽ và cứ ngày một lớn dần lên xung quanh.

“Yoochun, hãy nghĩ kĩ về điều ấy nhé.”

Yunho nhẹ nhàng bước ra ngoài. Thoáng chốc, tôi để bản thân bị cuốn theo dáng vẻ cao lớn từ đằng sau ấy lạc giữa hành lang dài. Giai điệu lúc nãy bất giác quay trở lại, nhịp nhịp theo từng bước chân.

~*~


Quá 10h hơn, Junsu trở về phòng. Gương mặt tuơi tắn, dáng điệu cũng hết sức thoải mái. Dường như tâm trạng đang rất tốt nên vừa đi vừa huýt sáo vui vẻ. Tôi vốn định giấu đi mấy thứ mình đang làm, nhưng nghĩ thế nào rồi lại thôi. Có khi … cũng vì khuôn mặt khó coi thoáng qua ban nãy của Yunho cũng nên.

“Chà, đang viết nhạc sao?”

Tôi gật nhẹ.

“Tất cả là cậu viết đấy à?”

Junsu cầm sấp bản thảo lên, lặng lẽ ngắm nhìn một lượt. Khuôn mặt cậu bạn cùng phòng giãn ra trong giây lát. Đôi mắt trở nên chăm chú lạ lùng và khoé môi khẽ nhếch lên.


Junsu bắt đầu hát.

Trong một thoáng, tôi cảm thấy như thể thế giới xung quanh mình xoay chuyển và mở ra một thế giới khác trước mắt. Cậu ấy đứng đó, với tất cả tâm hồn và cơ thể mình, cất lên những thanh âm đẹp dịu dàng. Cậu ấy chỉ đơn giản là hát với những ca từ có sẵn trong đầu, sắp xếp chúng có phần vụng về trên những giai điệu không thật sự hoàn chỉnh của tôi.

Nhưng tôi biết, có lẽ tôi vẫn luôn biết, … Junsu tài năng đến thế nào.

Tối hôm đó, cuối cùng tôi cũng hoàn thành cả phần lời và phần nhạc. Tất nhiên là còn phải nhờ tới sự giúp đỡ của Junsu. Không hiểu sao tôi cứ cảm thấy Junsu rất thích bài hát ấy, cậu ấy thậm chí đã hỏi xin để chép ngay khi tôi vừa hoàn thành. Trong cái không khí tĩnh lặng của căn phòng về đêm, mái đầu nhấp nhô của cậu ấy như gợi nhắc tôi về một điều gì đó rất mơ hồ đang dịu dàng lớn dần lên trong lòng.

Hay là không hẳn, nó vốn vẫn nằm sâu trong tiềm thức của tôi. Chỉ là tôi đã quên mất, đã không nhớ ra, rằng tôi vốn dĩ bắt đầu bởi vì cái gì.


Là không hối hận, phải không?


~*~
End part 3.


Những bước chân đầu tiên I_icon_minitimeSun Jan 09, 2011 6:02 pm

Wjn Xjtrumy Rhjndon
Lươn lẹo - Gian tà

๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑ (¯`•♥The High King♥•´¯) ๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑

Wjn Xjtrumy Rhjndon

๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑ (¯`•♥The High King♥•´¯) ๑۩۞۩๑[♥๑۩۞۩๑

https://narniavn.forumvi.com
Đẳng Cấp Đẳng Cấp : Admin
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 145
Join date Join date : 04/11/2010
Đến từ Đến từ : Nơi Phát Sinh Những Tội Ác Khủng Khiếp Nhất
Sở Thích : guitar finger style solo
Humor Humor : Lươn lẹo - Gian tà
Tự Sướng Tự Sướng : Oh ! Yeah ... Wjn Xjtrumy RHjndon tự hào ta đây đệ nhất Slyer
Medal Medal : Những bước chân đầu tiên Kms0111Những bước chân đầu tiên 1311Những bước chân đầu tiên Medal611Những bước chân đầu tiên Medal811Những bước chân đầu tiên Medal115Những bước chân đầu tiên Medal116Những bước chân đầu tiên Medal117Những bước chân đầu tiên Medal212Những bước chân đầu tiên Medal213Những bước chân đầu tiên 23011Những bước chân đầu tiên 23111Những bước chân đầu tiên 23211Những bước chân đầu tiên 23311Những bước chân đầu tiên 41811Những bước chân đầu tiên Death_11Những bước chân đầu tiên Medal011Những bước chân đầu tiên Medal012Những bước chân đầu tiên Medal013Những bước chân đầu tiên Medal014Những bước chân đầu tiên Medal015Những bước chân đầu tiên Reborn10Những bước chân đầu tiên Reborn11Những bước chân đầu tiên Reborn12Những bước chân đầu tiên Medal016Những bước chân đầu tiên Medal118Những bước chân đầu tiên Medal310

Bài gửiTiêu đề: Re: Những bước chân đầu tiên

 
Extra 1


~*~




Có những ngày thế giới của tôi chỉ có màu trắng và mùi thuốc tẩy trùng của bệnh viện.



Đó là những ngày mà thời gian thật sự trôi rất chậm. Một vài phút tưởng như hàng tiếng đồng hồ, và một vài ngày thì từa tựa như một vài tuần. Sức khoẻ cũng theo thế mà tuỳ tiện chậm tiến triển. Cảm thức về thời gian dần nhạt nhoà bên trong căn phòng bệnh trắng toát nhìn ra con sông nhỏ bên hông thành phố.
Trong khi đó, sáu tháng còn lại cứ vơi dần ngoài kia mà không có tôi.

Tôi ước là mình đã có thể luyện tập nhiều hơn thế.
Thời gian sau này, công việc ngày một bận rộn đến mức không thể thở, cho nên hoàn toàn không thể kiếm ra thời gian thừa thãi đủ cho việc tập luyện hay học hỏi thêm. Tôi muốn học thêm guitar và một chút trống. Việc sáng tác ngày càng đòi hỏi nhiều hơn đầu tư và sáng tạo liên tục. Chỉ piano thôi thì không đủ, tôi cần thêm những chất liệu khác để làm phong phú thêm âm nhạc và chính bản thân mình. Bên cạnh đó, nhảy, có lẽ cũng là một trong những vấn đề rất lớn khác của tôi. Đôi khi, chỉ là đưa tay hay đá chân cũng cảm thấy hết sức vụng về và ngớ ngẩn.

Tôi không nghĩ mình có thể đòi hỏi gì nhiều hơn từ các thành viên, bởi chính họ cũng có những vấn đề riêng của mình. Những khi có thời gian, chúng tôi cố gắng để có thể sửa cho nhau những lỗi chung nhất, những lỗi cả nhóm cùng mắc hay là những lỗi quan trọng. Còn lại cá nhân mỗi người thì phải tự nỗ lức hết sức mình trong việc sửa lỗi cho bản thân.



Sáu tháng ấy, tôi ước mình đã có thể có nhiều hơn con số ngắn ngủn này.


~*~



Trời đã về chiều từ bao giờ.
Lúc tôi thức dậy, có đến hai tin nhắn từ Jaejoong hyung và Junsu.

[ Jaejoong hyung: Mau về hyung nấu cháo cho ăn! :) ]

[ Junsu: Bài hát debut đã được quyết định rồi đấy, còn không mau về lo phần của mình đi!!! ]


Vậy là đã quyết định rồi...

Giờ này chắc đã bắt đầu tập bài hát mới. Cảm giác bản thân vẫn còn ù ì trong chỗ này thật sự khiến tôi muốn nổi quạu lên. Trong nhóm, tôi luôn là người bắt nhịp sau cùng. Có những khi đang rất hăng hái tập luyện, bắt gặp ánh nhìn chờ đợi hết sức mệt mỏi từ những người khác thật sự khiến tôi muốn dừng lại tất cả. Tôi đảm nhận phần giọng nam low baritone của nhóm, tuy thi thỏang cũng có lên được vài nốt khá cao.
Mà nhắc đến nốt cao, thì phải nói đến Changmin mới phải. Thật sự là tôi chưa từng gặp một người nào có chất giọng tốt, khỏe mà lại có khả năng lên cao đến vậy. Tuy thằng nhóc vẫn chưa vỡ giọng nhưng tôi tin là âm vực giọng của nó rất rộng và thanh âm tạo ra thì hết sức lớn lao. Chắc chắn, khả năng đi là rất xa.

Tít tít.
[ Changmin: Hyung, em cần bè của hyung. ]

Tôi mỉm cười khi chợt nhớ ra khuôn mặt càu quạu của thằng bé. Dù sao nó vẫn còn cần phải trưởng thành nhiều hơn nữa.



Bầu trời ngoài cửa sổ chuyển dần sang sắc vàng cam trong trẻo quen thuộc, rải rác những tia nắng cuối cùng của ngày. Trong vô thức, nỗi buồn chợt dâng lên nhè nhẹ trong lòng. Tôi dán mắt mãi vào cái dải sắc chuyển màu kia, chợt cảm thấy trống trải đến kì lạ. Nếu nhìn từ ngoài, chẳng phải là thấy tôi như đang lơ lủng giữa một khối không gian màu trắng xóa hay sao?

Rất lạc lõng...


Nỗi buồn vô cớ càng khiến cảm giác thêm trĩu nặng và tâm trạng thêm xám xịt. Tưởng như vẫn là buổi hòang hôn nhìn bao lần rồi ấy, vậy mà lần này sao cứ thấy hết sức trống trải và cô quạnh?... Con người, thật ra rất cô đơn phải không? Cho nên mới luôn đi kiếm tìm lẫn nhau trong biển trời rộng lớn. Từ đó, tạo nên những mối quan hệ phức tạp để ràng buộc lẫn nhau, để giữ chân nhau lại.

Vậy còn tôi, mối ràng buộc ấy thì nằm ở đâu?

Tít tít.

[ Yunho hyung: Tôi nghe nói đến tối cậu có thể về rồi. Không muốn cậu mệt thêm nhưng tôi phải nói là động tác lần này rất khó đấy. Liệu mà nghỉ ngơi cho tốt đi, sao cho khi quay lại, tôi thấy được hết phong độ của cậu ấy Yoochun. ]

Quả là trưởng nhóm có khác! - Tôi nhủ thầm.


...
Có lẽ là ở đây, phải không?
Biển trời rộng lớn vậy, hóa ra, cũng có bốn người nào đó. Thật ra, tôi muốn ở bên họ nhiều hơn nữa, lâu hơn nữa, bởi tất cả những gì tôi làm được vẫn còn quá ít ỏi và nhỏ bé. Tôi muốn được hát, được nhảy và sáng tác với họ. Tôi muốn được biểu diễn với họ. Sân khấu nhất định sẽ không còn là nơi quá cô đơn nữa, khi mà giờ đây, nó không chỉ có một mình tôi.

~*~



Nghĩ đến đây, mắt cá chân phải tự nhiên nhói nhẹ một cái khi tôi đặt chân xuống sàn. Nhưng chưa bao giờ, cảm giác bước chân lại vững vàng hơn thế.



End extra 1


Những bước chân đầu tiên I_icon_minitime



Sponsored content

Bài gửiTiêu đề: Re: Những bước chân đầu tiên

 

 

Những bước chân đầu tiên

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang


Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: ~o~o~ Xả Stress Nèo ~o~o~ :: Fanfic ( Fanfiction) :: Fanfiction - char người thật :: DBSK-